Tình chỉ đẹp khi còn dang dỡ (P/2)
Nguyễn Thị Pmanth
Tiếp theo (P/2)
Tình đầu thơ ngây
Thảo cầm tấm thiệp Xuân, mơ màng nghĩ về Minh, rồi chìm dần vào giấc ngủ cùng với gương mặt thật thanh tú của chàng.
Tiếng nổ dòn dã, liên tục của những tràng pháo đón giao thừa, làm cô bé chợt thức giấc. Thảo mỉm cười vu vơ, rồi lại ngủ tiếp, tuổi này cô bé vẫn thật hồn nhiên, chưa biết gì là đau khổ.
Sáng sớm hôm sau, nhớ lời hẹn hò của Minh.
Thảo diện áo pull màu vàng nhạt, quần jean nhung màu rêu đậm, trông cô bé thật xinh xắn và rạng rỡ trong nắng Xuân.
Nhà Minh cách nhà Thảo độ 20 phút.
Vừa đến đầu ngõ nhà chàng, Thảo đã thấy Minh đứng đợi ở đó. Chàng có vẻ bối rối.
Hôm nay trông Thảo rất dễ thương và thật thời trang, màu vàng nhạt của chiếc áo, làm làn da mịn màng của Thảo trắng như ngọc.
Minh cười vui nói. Chúc mừng năm mới, hôm nay trông em xinh quá.
Thật không? Em chúc anh một năm mới nhiều thành công, thi đâu, đậu đó.
Cám ơn em.
Anh đợi em có lâu không?
Không lâu lắm, chỉ độ 30 phút thôi.
Tội nghiệp ông anh của em, đôi bạn cười vui vẻ. Rồi họ cùng sánh vai nhau.
Thảo lần đầu tiên, đi bên cạnh người mình thầm yêu, cô bé rất hồi hộp và lúng túng không biết nói gì.
Minh tuy mới 18 tuổi, mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng lại trông rất chững chạc như một người ở tuổi 25 - 26.
Chàng đang học lớp 12 và chuẩn bị thi Tú Tài I, chàng kể chuyện về lớp học của chàng, trong lớp chàng là một trong hai người học giỏi nhất. Môn học chánh của chàng là Toán, Ban B.
Minh nói. Tương lai, chàng muốn trở thành giáo sư dạy Toán.
Thảo tuy nhỏ hơn Minh 2 tuổi, nhưng Thảo lại chỉ mới học lớp 9, thua chàng 3 lớp, vì gia đình Thảo thường thay đổi chỗ ở, nhiều lần, nhiều nơi. Vì vậy, việc học hành của Thảo đã bị trễ hơn bạn bè cùng lứa.
Thảo vốn dốt Toán, nghe Minh nói huyên thuyên về Toán học, cách chàng chinh phục các bạn của chàng như thế nào, luôn luôn tính toán nhanh như chớp các đề toán, trên tấm bảng của lớp học. Khiến mọi người phục chàng sát đất.
Thảo rất vui vì được nghe người yêu kể chuyện.
Cả hai đi dạo quanh phố, các cửa hiệu mấy ngày Xuân đều đã đóng kín cửa, chỉ còn các quán giải khát, hiệu ăn, rạp Ciné thì mở cửa, để đón khách du Xuân.
Chàng nói, chúng mình đi xem Ciné em nhé, hôm nay có phim "Tình Hè Rực Nắng" do tài tử Alain Delon đóng.
Chắc chắn hay lắm anh nhỉ?.
Anh rất thích chàng tài tử này, trông bảnh trai và ngầu thế nào ấy.
Em thấy anh đẹp trai và ngầu hơn ông ấy nhiều. Minh sung sướng, huýt sáo hỏi lại:
"Em nói thật chứ? Em đã uống cà phê chưa, anh xin mời", Thảo nhìn thật sâu vào mắt chàng, em rất thật tình khi nói như vậy, anh không tin em sao?
Minh cười vui, tại sao không? Bởi vì anh cũng rất tự tin về vẻ đẹp trai của mình.
Cứ như thế, họ vừa cười, vừa nói, vui như Tết.
Mua vé xong, đôi bạn chọn một chỗ ngồi thích hợp gần cuối dãy.
Phim với những cảnh đẹp hoang dại dọc theo bờ biển, đôi tình nhân đẹp như tranh vẽ.
Trong bóng tối, tay Minh tìm tay Thảo, tim Thảo đập mạnh, khi những ngón tay ấm áp của chàng đan nhẹ vào tay Thảo, Thảo sung sướng để yên tay mình trong tay chàng.
Và từ giây phút đó, đôi bạn thầm hiểu rằng, trong lúc này và bây giờ họ đã thực sự là tình nhân của nhau.
Đọc tiếp (P/3)
Post a Comment